pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq


Phan_36

"Cô ấy và tổng giám đốc Tùy không có quan hệ gì cả, chỉ vừa đúng là họ Tùy mà thôi.”

Tùy Ức cảm giác được ngang hông mình có một bàn tay đặt lên rất ấm áp lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Tử Uyên không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, ôm lấy thắt lưng của cô đem cô ôm vào trong lòng ung dung nhìn Trần Mộ Bạch, giọng nói trầm thấp, tràn đầy sức mạnh.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh rực rỡ như những ngôi sao , vẫn đang nhìn chằm chằm vào Trần Mộ Bạch, trong đôi mắt có một chút quan sát và cảnh cáo.

Em cứ nghĩ anh đang ở phía xa, nhưng anh lại yên lặng đến bên cạnh nắm lấy tay em, tất cả ánh sáng chiếu rọi vào em, giây phút đó, e có thể yên tâm dựa vào lòng anh, em biết anh sẽ vì em mà che gió che mưa, không còn lo lắng không còn lo âu, thật tốt.

Trần Mộ Bạch tựa vào trên lan can dáng vẻ không quan tâm đến sự đời nhìn lại, "Tớ cảm nhận được cô ấy là tiểu vũ trụ của cậu rồi, mau chóng thu lại ánh mắt đó đi! Tớ không hỏi nữa còn chưa được à?”

"Rất tốt." Tiêu Tử Uyên mỉm cười , ôm lấy Tùy Ức xoay người đi ra khỏi ban công.

Trần Mộ Bạch không chịu phục, nhưng vì ngại uy quyền của Tiêu Tử Uyên, chỉ có thể ở sau lưng thì thầm một tiếng, "Lớn tuổi như vậy mới có mối tình đầu có gì mà khoe khoang chứ…”

Tiêu Tử Uyên cùng Tùy Ức nhìn nhau cười một tiếng sau đó ăn ý làm bộ không nghe thấy cùng nhau đi ra ngoài.

Ra khỏi ban công, Tiêu Tử Uyên giải thích, "Cậu ấy không phải là một người xấu, hỏi em như vậy cũng không phải cố ý, em không cần để trong lòng.”

Tùy Ức mềm nhũn bật cười, "Em biết rõ mà, là do em nhạy cảm. Em biết rõ anh ta không phải người xấu."

Tiêu Tử Uyên nhíu mày, "Làm sao em biết?"

Sau khi, Tùy Ức đem chuyện ngày hôm đó kể lại cho Tiêu Tử Uyên sau, Tiêu Tử Uyên buồn cười nói, "Đó chiếc xe số lượng có hạn, Trần Tam cùng Giang Tiểu Tứ đều thích, nhưng chỉ có một cái. Trần Tam uy hiếp Giang Tiểu Tứ nếu như cùng cậu ta tranh giành cậu ta sẽ đến đâm chọc ông cụ Giang, mà Giang Tiểu Tứ lại luôn kiêng kỵ điều này, nến đành phải buông tha. Lúc nhận được xe, cậu ta lại đến khoe khoang trước mặt Giang Tiểu Tứ, Giang Tiểu Tứ tức hận nguyền rủa cậu ta, lái ra ngoài sẽ bị người khác đụng trúng, không ngờ cậu ta đã nói trúng."

Bây giờ Tùy Ức mới hiểu tại sau lúc bị đụng xe Trần Mộ Bạch lại tức giận vội vàng gọi điện cho Gian Giang Thánh Trác.

Tùy Ức suy nghĩ đến thất thần, Tiêu Tử Uyên đưa tay tay lên nhẹ xoa mặt cô, "Có phải mệt mỏi rồi không? Anh Dẫn em đến chào chủ nhân, rồi chúng ta có thể đi về.”

Anh biết cô không thích những trường hợp như thế này, nếu không phải vì anh cô căn bản không phải cực khổ như vậy, cô cam tâm tình nguyện, nhưng cô càng như vậy, anh lại càng không dành lòng.

Tùy Ức nghe thấy vậy đôi mắt sáng lên, nhưng sau đó lại kéo Tiêu Tử Uyên đứng lại, "Chúng ta mới đến chưa được bao lâu, nên đợi một lát nữa đi."

Cô mặc dù biết rõ những chuyện xã giao này không thú vị, nhưng đối với anh mà nói là không thể nào thiếu được, cô làm sao có thể làm cản trở bước chân anh được chứ?

Tiêu Tử Uyên vẻ mặt an ủi, "Không sao, việc nên làm cũng đã làm, huống chi cụ cũng đã lớn tuổi, ngủ sớm, cũng giải tán nhanh thôi."

Tùy Ức ngày hôm qua trực ca đêm, mặc dù ban ngày đã ngủ một lát, nhưng vẫn muốn ngủ, mang giày cao gót và vẻ mặt mỉm cười cả một đêm, vừa lên xe đã cảm thấy mệt úp sấp trong ngực Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên vỗ nhẹ từng cái nhẹ nhàng sau lưng Tùy Ức, ngoài xe ánh đèn nê ông màu sắc đẹp đẽ thỉnh thoảng chiếu vào trong xe, bên trong xe lúc sáng lúc tối, hai người cũng trầm mặc không nói .

Tùy Ức bỗng nhiên có cảm giác nhịp tim của Tiêu Tử Uyên đập nhanh hơn, vừa ngẩng đầu mới phát hiện sắc mặt của anh có chút tái nhợt, nắm lấy tay anh, trong lòng bàn tay ẩm ướt lạnh lẽo, trong lòng hốt hoảng lên, "Anh làm sao vậy?"

Tiêu Tử Uyên trở tay tay lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng trả lời, "Không có chuyện gì đâu, chỉ đau dạ dày một chút, uống thuốc là khỏe liền."

Giọng nói của anh hơi khàn khàn không có lực.

Tùy Ức nhìn thấy trong túi áo anh ra một bình thuốc, thành thạo đổ ra hai viên thuốc, ngửa đầu nuốt xuống.

Cô nhíu lông mày, từ lúc nào anh đã bắt đầu dự vào thuốc dạ dầy để làm giảm cảm giác đau bụng vậy? nhìn dáng vẻ của anh chắc hẳn thời gian đã lâu rồi.

Cô đưa tay ra lấy lọ thuốc trong tay Tiêu Tử Uyên, ở trong buồng xe mờ tối nhìn mấy từ then chốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, mang theo lo âu và tức giận.

Tiêu Tử Uyên cười sờ sờ đầu Tùy Ức, "Không nghiêm trọng đâu, chỉ là thỉnh thoảng mới đau, sợ em lo lắng nên không nói cho em biết.’

Mỗi khi nếu như gặp hoàn cảnh này lời nói của Tiêu Tử Uyên cô đều nghe theo, nhưng Tùy Ức nhìn động tác nhẹ nhàng của anh trở nêm chậm chạp hơn, tin anh được mới lạ, đưa tay ra đặt vào chỗ dạ dày anh, bắt đầu dặn dò, "Loại thuốc này không thể trị tận gốc, dạ dày phải chăm sóc, công việc sau này dù có bận rộn đi nữa cũng phải ăn cơm đúng giờ, lúc đi xa giao cũng uống bớt rượu nữa, thuốc lá cũng không được hút….”

Nói tới đến đây Tùy Ức lại bắt đầu buồn bực bản thân, tại sao cô lại không phát hiện ra sớm hơn?

Tiêu Tử Uyên cười khe khẽ , chầm chậm trả lời, "Được rồi, đừng giận nữa, anh nhớ kỹ rồi. Không hút thuốc lá, không uống rượu rèn luyện thân thể nhiều hơnmới có thể sinh ra một nhóc con khỏe mạnh."

Anh bị đau đến như vậy vẫn không quên trêu chọc cô, Tùy Ức vẻ mặt hung giữ mở miệng, động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng xoa dạ dày anh. “Đừng nới chuyện nữa, anh nghỉ ngơi một chút đi”

Tiêu Tử Uyên chặn lại bàn tay cô đang duỗi ra, nắm bàn tay cô cười nhắm mắt lại dưỡng thần.

Sau khi về đến nhà, Tùy Ức liền chui vào phòng bếp ninh cháo, lại cho thêm mấy viên táo đỏ vào. Vốn dĩ Tiêu Tử Uyên dính vào bên người cô, bị cô đuổi tới ghế sa lon nghỉ rồi.

Sau một lát, Tùy Ức đứng từ trong phòng bếp nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng không tiếng động đóng cửa phòng bếp lại, bấm số điện thoại thư ký Lữ.

"Anh ấy đau dạ day từ lúc nào vậy?" Không có lời khách sáo, mà đi thẳng vào vấn đề.

". . . . . ." thư ký Lữ trầm mặc, một hồi lâu mới trả lời, "Bộ trưởng Tiêu đặc biệt giao phó, không thể nói cho ngài biết."

Tùy Ức cười lạnh một tiếng, "Anh có phải trung thành đến mức bảo thủ rồi không vậy? Tại sao không thể nói cho tôi biết? Tôi sẽ hại anh ấy sao?"

Có lẽ là chưa từng nhìn thấy Tùy Ức như thế này, mặc dù không thấy hét lên nói lớn, giọng nói có vẻ như là không hề tức giận, lần này thư ký Lữ rất nhanh trả lời, "Từ lúc nào bắt đầu đau tôi cũng không rõ ràng lắm, ngài cũng biết bộ trưởng Tiêu là một người hay chịu đựng, nếu như không phải là bị đau đến mức không chịu nổi, người khác căn bản không cách nào phát hiện, tôi chỉ biết gần đây chị ấy hay gị đau . . . . ."

"Được, cám ơn anh." Tùy Ức cúp điện thoại mở cửa nhìn trên ghế sa lon bóng lưng, mặt lo lắng.

Vừa mới qua vài ngày, điều cô lo lắng đã trở thành sự thật.

Xế chiều hôm nay Tùy Ức mới đi xem môt vòng bệnh nhân mới về, lúc trở lại đi ngang qua trạm y tá, thấy một nhóm y tá trẻ vây một chỗ say mê cuồng nhiệt thảo luận cái gì.

Tùy ỨC cười đi tới, làm bộ nghiêm nghị mở miệng, "Lại nói chuyện phiếm không làm việc, một lát y tá trưởng thấy được sẽ mắng các cô bây giờ !"

Y tá trẻ ki nghe thấy giọng nói sợ hết cả hồn, “Bác sĩ Tùy, cô có lẽ chưa biết, phòng bệnh tầng 1 mới có một bộ Trưởng trẻ tuổi mới nhập viện, dáng vẻ rất đẹp trai.

Một ý tá khác tỏ vẻ không tin, "Ở phòng bệnh đó luôn là các ông lão. Đâu có anh chàng nào tuổi trẻ đẹp trai đâu, cậu lại khoác lác chứ?"

"Tớ không có! Thật sự rất đẹp trai, nghe nói là xuất huyết dạ dày, lúc đưa đến trên quần áo còn có cả vết máu, sắc mặt rất khó coi, nhưng thật sự rất đẹp. người đẹp bị bệnh, là sở trường của tớ.”

Tùy Ức vỗn dĩ đang định đi, nghe thấy câu nói nên đã dừng lại, "Người bộ trưởng kia họ gì?"

"Em nghe bọn họ nói giống như tên gì. . . . . . bộ trưởng Tiêu? Bác sĩ Tùy biết người đó à?"

"Hả. . . . . . ." dừng lại, cười với cô y tá kia, sau đó đi rất nhanh

Chương 70: Uy Nghiêm Của Mẹ Tiêu

 

Đả tự Webtruyen.com

Tùy Ức đứng ở một góc hành lang ở tầng một của bệnh viện nhìn thấy viện trưởng dẫn đầu một nhóm bác sĩ chuyên khoa chậm rãi đi qua, cô nhẹ giọng kêu Trần Thốc ở phía sau nhóm người.

"Đại Sư Huynh!"

Trần Thốc quay đầu thấy cô liền đi lùi về phía sau, mở miệng cười, "Anh đang muốn đi tìm em đây."

Tùy Ức kỳ quái,"Tìm em?"

"Tử Uyên nói cậu ấy muốn gặp em, muốn anh đi tìm em."

Trần Thốc vẻ mặt thuần khiết nói ra, không thấy đám mặt thuần khiết nói ra, không thấy bất cứ điều gì kỳ lah, Tùy Ức nghe thấy không nhìn được xấu hổ.

"À. . . . . . Cái đó. . . . . . Anh biết à?"

Cô vốn cho là trong bệnh viện không ai biết.

"Ôn Thiếu Khanh đã từng nói với anh, còn nói nhận ủy thác của người khác đến mời anh giúp một chuyện, sau này ở trong bệnh viện nhớ chăm sóc em, sau này anh mới biết người kia là Tiêu Tử Uyên."

Tùy Ức nhìn Trần Thốc cười híp mắt xong nói, mặt lại càng đỏ hơn,"Anh ấy không sao chứ?"

Trần Thốc cười , "Dạ dày ra máu, có chút phiền phức, cũng may đưa tới kịp thời, em mau đi xem một chút đi."

Tùy Ức gật đầu một cái liền đi phòng bệnh.

Gõ cửa đẩy cửa đi vào, Tiêu Tử Uyên đã tỉnh rồi, mặc áo trắng sọc xanh lại càng trở nên đẹp trai hơn, đúng như lời các y tá đã từng nói, người đẹp bị bệnh. Sắc mặt anh có vẻ tái nhợt tựa vào trên giường truyền nước biển, hình như vẫn đang còn dặn dò chuyện công việc, thư ký Lữ đứng ở bên cạnh cầm bút nghiêm túc ghi chép.

Vừa nghe được tiếng vang hai người đồng thời nhìn sang, Tiêu Tử Uyên nói được một nửa nuốt xuống, thư ký Lữ hiểu chuyện lên tiếng chào rồi lui ra ngoài.

Tùy Ức đi đến cách giường bệnh vào mét thì dừng lại, cười như không cười nhìn Tiêu Tử Uyên không nói lời nào.

Cô mặc bộ quần áo màu trắng, đứng đó im lặng nhìn anh, mang theo uy nghiêm của một bác sĩ, người mạnh mẽ như Tiêu Tử Uyên cũng không thể không giơ tay đầu hàng, "Anh. . . . . ."

Mới vừa mở miệng đã bị Tùy Ức cắt đứt, "Đừng tưởng rằng anh nhờ Trần sư huynh đi tìm em chủ động thú tội thì sẽ không có chuyện gì.”

Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó, Tùy Ức đã đặc biệt chú ý đến việc ăn uống nghỉ ngơi của Tiêu Tử Uyên, còn ép anh đi đi làm kiểm tra, nếu như không phải là làm cái gì chắc chắn sẽ không bị chảy máu dạ dày như thế này.

Tiêu Tử Uyên yếu ớt nở nụ cười, "Buổi trưa có một đoàn đại biểu đến học tập, thịnh tình khó chối, uống hai ly rượu, buổi chiều lúc họp lại có cảm giác không bình thường."

Tùy Ức cười đến dịu dàng, êm ái hỏi ngược một câu, "Hai ly?"

Tiêu Tử Uyên khó được vẻ mặt chột dạ, "Hai ly là khiêm tốn."

Tùy Ức bỗng nhiên thở dài, nụ cười trên mặt cũng biến mất hầu như không còn.

"Nghe nói trong bệnh viện vừa mới chuyển đến một bệnh nhân nam đẹp trai, tớ đến đây để xem!"

"Cậu không phải là chỉ thích Đại Sư Huynh à?"

Tam Bảo vẻ mặt có chút ỉu xìu, bĩu môi, "Đại Sư Huynh không biết yêu, Bát Giới sẽ ngã xuống." (Du không hiểu lắm câu Bát giới sẽ ngã xuống :D)

Tùy Ức bật cười một tiếng, sờ sờ đầu tóc lộn xộn của Tam Bảo, từ khi cô tiếp xúc với Trần Thốc đến nay, cảm thấy anh ấy là một người ôn hòa, chỉ là khi dính đến tình yêu thì trở nên rất lạnh lẽo, trong khoa số y tá yêu mến anh không phải là ít, cũng đều bị anh làm đông cứng, có lẽ là do chuyện của mẹ anh khiến anh bị tổn thương không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, ánh mặt trời như Tam Bảo liệu có thể chiếu sáng vào trái tim đang chìm sâu trong thế giới đen tối của anh không?

Sau hôm ấy, những lúc rảnh rỗi Tùy Ức sẽ lên phòng giám sát Tiêu Tử Uyên, mỗi ngày thời gian làm việc không được vượt qua sáu giờ, cô tự mình xuống bếp thức ăn chăm sóc dạ dày anh, buổi tối vừa đến mười giờ đã thúc giục anh đi nghỉ ngơi, mới qua vài ngày, sắc mặt của Tiêu Tử Uyên nhìn đã đỡ hơn rất nhiều.

Sáng hôm nay, sau khi Tùy Ức cùng các bác sĩ khác kiểm tra xong tất cả các phòng bệnh rồi đến xem Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên đã thay xong quần áo bệnh nhân, nói những câu đã suy tính hết nửa ngày, "Bác sĩ nói anh đã đỡ nhiều rồi, mấy ngày nay công việc dồn nén rất nhiều không giải quyết, anh định xuất viện vào hôm nay."

Tùy Ức ngẩng đầu nhìn anh, "Anh định xuất viện?"

Tiêu Tử Uyên vẫn chính là Tiêu Tử Uyên, vẻ mặt không đổi nhìn thư kỹ Lữ một cái, Tùy Ức cũng nhìn sang.

Thư ký Lữ ôm một đống tài liệu Tiêu Tử Uyên đã xử lý qua đứng ở một bên, nhẹ ho một tiếng, cân nhắc thật lâu mới mở miệng, "bộ trưởng Tiêu, thật ra thì hai ngày nay chuyện không phải là nhiều lắm, tôi vẫn còn có khả năng giải quyết được, sức khỏe là quan trọng, ngài hãy ở trong bệnh viên để quan sát thêm hai ngày nữa đi.”

Nói xong khẽ gật đầu, ra vẻ bình tĩnh ôm tài liệu đi.

Tiêu Tử Uyên ngồi ở bên giường nhíu mày nhìn Tùy Ức, có chút bất ngờ, "Em làm thế nào khiến anh ta phản bội được anh vậy?"

"Anh đưa em qua đó!"

"Anh sẽ không xuất viện, quá buồn chán sẽ ra ngoài đi dạo thôi. Anh cam đoan đưa em đi xong nhất định sẽ trở lại đây."

Tùy Ức nghĩ rằng chỉ có ba người đi uống trà, nhưng đến khi cô bước vào phòng ngồi một lát mới phát hiện, bản thân có lẽ không nên suy nghĩ quá nhiều.

Tiêu Tử Yên ngồi bên cạnh đung đưa cánh tay mẹ Tiêu hình như đang nói cái gì, mẹ Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ cười nhìn cô bé làm nũng.

Tùy Ức vừa đẩy cánh cửa cổ kính bước vào, Tiêu Tử Yên đã lập tức chạy đến, “Chị A Ức!”

Tùy Ức cười chào hỏi, "Bác gái, Tử Yên."

Mẹ Tiêu cười vẫy tay, "Bên ngoài lạnh lắm hả? Mau đến đây ngồi."

"Không lạnh." Tùy Ức tháo khăn quàng cổ ngồi xuống, nói rồi lấy ra một túi giấy đặt phía trước mẹ Tiêu, "Cháu đã xem qua cùng loại trà lần trước không khác nhau, nên đã lấy cho bác một túi. Để tránh bệnh do thay đổi thời tiết, Giáo sư Tô đã cố ý tăng thêm mấy vị thuốc, bác uống thử xem.”

Lúc đầu Tùy Ức lúc rảnh rỗi sẽ đến chỗ Tam Bảo để uống trà, có một lần nghe thấy Tam Bảo có nhắc đến một bệnh nhân có tình trạng giống như Mẹ Tiêu sau khi uống xong trà của giáo sư Tô đã khá hơn nhiều, nên cô đã lấy một ít nhờ Tiêu Tử Uyên mang về nhà, mẹ Tiêu uống mấy tháng quả nhiên có chuyển biến tốt, tuy rằng không thể chủa khỏi ngay được bệnh, nhưng cũng có thể giúp giảm bệnh, nên vẫn luôn uống.

Mẹ Tiêu nhận lấy đặt ở bên tay, cười rộ lên "Thật là tốt, so Tử Yên quan tâm hơn nhiều."

Tiêu Tử Yên le lưỡi một cái, "Con cũng rất quan tâm mẹ, chẳng qua mẹ có thành kiến thôi.”

Tùy Ức lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ, "Biết em thích, lần trước khi về nhà có mang đi, vẫn quên đem cho em.”

Tiêu Tử Uyên lập tức mặt mày hớn hở, "Thật sự, lần trước đôi khuyên tai đó bị em đánh rơi mất một cái . . . . . Tìm mãi vẫn không thấy."

Mẹ Tiêu nhìn Tùy Ức, "Cháu không cần khi nào cũng tặng quà cho con bé, con bé không biết quý trọng."

"Là mấy món đồ chơi nhỏ, khó có được em ấy thích." Tùy Ức nói xong vẻ mặt không thay đổi xem đồng hồ, cô không không đến muộn mà, vốn nghĩ rằng sẽ đến trước mọi người .

Mẹ Tiêu nhìn thấy vậy nói, "Cháu không đến trễ đâu, hôm nay cháu gái bác và Tử Uyên mời bác đi uống trà, đã rất lâu rồi bác chưa nhìn thấy cháu, nên bảo cháu cùng đến, bác cố ý nói chậm mười lăm phút. Tử Yên đòi uống trà sữa, Uyển Thu đi ra ngoài mua, chắc sắp về rồi."

Tùy Ức nghe thấy cái tên đó nở nụ cười một chút, mẹ Tiêu hỏi, "Đã gặp qua rồi hả?"

Tùy Ức gật đầu, "Chúng cháu đã từng ăn cơm cùng nhau."

Tiêu Tử Yên mặt miễn cưỡng cau mày, "Mẹ, con không thích chị ta, rất dối trá, cả ngày chỉ biết giả bộ."

Mẹ Tiêu chỉnh sửa lại cổ áo cho cô bé nói, "Con bé đến thăm mẹ, con cũng không nên xua đuổi người ta như vậy chứ?"

Tiêu Tử Uyên bỉu môi, chê cười, "Chị ấy đến đâu phải để thăm mẹ đâu? Còn không phải là đến để gặp anh con ư, thật may là anh con không có ở đây."

Mẹ Tiêu kiên nhẫn dặn dò, "Người ta có lòng tốt mời chúng ta uống trà, mới vừa bước vào cửa đã bị con bắt đi mua trà sữa, lát nữa không thể đưa vẻ mặt này ra để nhìn người ta đâu đó.”

Tiêu Tử Yên hừ một tiếng, liền không hề nói gì nữa.

Lúc đang nói chuyện Lương Uyển Thu đã đẩy cửa đi vào, thấy Tùy Ức sửng sốt một chút.

Mẹ Tiêu giải thích, "Là bác gọi A Ức đến đây, nghĩ các cháu đều là người trẻ tuổi chắc hẳn nói chuyện có lẽ sẽ hợp nhau.”

Lương Uyển Thu miễn cưỡng nở nụ cười, cô vốn tưởng rằng Tùy Ức tồn tại nhà họ Tiêu không hề biết, lúc này mới mời mẹ Tiêu ra ngoài, định dùng lời của cha mẹ chặt đứt đôi uyên ương, nhưng mà, bây giờ là tình huống như thế nào đây?

Lương Uyển Thu đem trà sữa đặt ở trước mặt Tiêu Tử Yên, Tiêu Tử Yên nhìn thoáng qua một lát cũng không uống..., vẻ mặt không tự nhiên nói, "Cám ơn."

Mẹ Tiêu nhìn Lương Uyển Thu hỏi một câu, "Bên ngoài rất lạnh à?"

Lương Uyển Thu đã sớm trở lại thái độ bình thường, cười trả lời, “Lạnh thì có lạnh một chút, nhưng mà Tử Yên là em gái thân thiết nhất của cháu, em gái muốn uống trà sữa cháu còn có thể không đi mua được sao? Nghĩ như vậy đã không còn cảm thấy lạnh nữa rồi.”

Trong lòng Tùy Ức cười nhẹ một tiếng, vấn đề giống như vậy, Lương Uyển Thu trả lời thật sự ngọt ngào hơn hai chữ "Không lạnh" khô khan của cô nhiều.

Mẹ Tiêu uống một hớp trà, có thâm ý khác cười nói đối với Lương Uyển Thu, "Nhiều năm không thấy, cháu bây giờ so với khi còn bé xinh hơn rất nhiều, cũng cũng nói nhiều hơn lúc đó."

Lương Uyển Thu căng thẳng trong lòng, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn không thay đổi, có chút xấu hổ, "Là . . . . . Thật sao?"

Mẹ Tiêu nói các cô uống trà, "Bác nhớ lúc cháu còn nhỏ, vẫn luôn xấu hổ đỏ mặt đi theo sau Tử Uyên, nó không để ý tới cháu...mắt cháu liền đỏ lên, hỏi cháu, cháu sẽ không nói nó không tốt. Thấy bề trên tức giận sẽ chọc họ cươig, khi đó bác cảm thấy cô bé này thật là đơn thuần đáng yêu."

Thời gian không biết đã qua đi bao lâu, ý tứ của mẹ Tiêu ba người nghe đều hiểu, Tùy Ức nhìn mẹ Tiêu một cái, không hổ là mẹ của Tiêu Tử Uyên, cũng không phải dễ dàng như vậy mặc kệ người khác che mờ mình.

Sắc mặt Lương Uyển Thu thay đổi liên tục, miễn cưỡng cười có chút vội vàng giải thích, "Khi đó tuổi cháu còn nhỏ. . . . . . Không hiểu chuyện. . . . . . Nếu như bây giờ vẫn còn như vậy thì thật sự không xứng đáng với những gì bác Tiêu dạy cháu từ nhỏ."

"Thật sao?" mẹ Tiêu vẫn đang mỉm cười, nhưng không khí bên trong nhà lại đột nhiên trầm xuống, "Có hiểu hay không thì cũng không có gì quan trọng, chỉ sợ con người khi trưởng thành tâm tư cũng sâu hơn, vậy thì phiền phức rồi."

Tùy Ức thì ngược lại một câu cũng không nói, yên lặng uống trà.

Lương Uyển Thu cũng trầm mặc.

Một lát sau liền đứng dậy chào, mẹ Tiêu gật đầu một cái, "A Ức này, cháu giúp bác tiễn Uyển Thu một chút."

Tùy Ức nhanh chóng đứng lên, "Vâng ạ."

Lương Uyển Thu vẻ mặt không biểu cảm nhìn Tùy Ức một lát rồi xoay người đi ra ngoài.

Nhìn hai bóng dáng xinh đẹp biến mất ở cửa, Tiêu Tử Yên liền bắt đầu ríu rít ở bên tai mẹ Tiêu kêu lên.

"Con nói chị ta rất dối trá, mẹ còn nói con cay nghiệt. Mẹ đã thấy rồi đấy? Người như vậy mà muốn làm chị dâu con, Hừ! Vẫn là chị A Ức tốt nhất."

Mới vừa rồi còn rất uy nghiêm, mẹ Tiêu lúc này vỗ tay của con gái, "A Ức đứa bé này không tệ, là một cô gái rất thông minh, tính cách lại rất tốt, con đó. Cố gắng học hỏi A Ức một chút."

Tiêu Tử Yên trong lòng rất phục Tùy Ức, nghe thấy mẹ Tiêu nói vậy cũng không tức giận, "Mẹ, con không đủ thông minh sao?"

"Con? Con chính là khôn vặt! Thật thông minh thì sẽ hiểu được sự tốt đẹp của giáo dục, lại một chút cũng không hiểu, mà lại cực kỳ thoải mái. Cha con nói rất đúng, điểm trang vừa dứt thì thầm hỏi, họa mi đậm nhạt hợp thời không? Từng chữ như hạt châu quý giá."

Mẹ Tiêu sau khi nói xong hình như có điều gì suy nghĩ, thở dài.

Chương 71

 

Lương Uyển Thu vẫn luôn đi ở phía trước, cho đến khi ra khỏi quán trà mới xoay người lại nhìn Tùy Ức nói, "Cô đã từng nghĩ chưa, cô dựa vào cái gì mà đứng ở bên cạnh Tiêu Tử Uyên? Bởi vì cô họ Tùy? Hay là bởi vì ông ngoại cô? Cô biết con đường mà anh ấy muốn đi sau này, nhà họ Tùy chỉ mang thêm phiền phức cho anh ấy mà thôi, nói là dòng dõi thư hương chỉ là cho dễ nghe mà thôi, thực chất cô không thể giúp đỡ gì cho anh ấy chứ.”

Tùy Ưc nãy giờ vẫn mỉm cười đi theo, thấy Lương Uyển Thu không khách khí nói những lời như vậy cũng không giận,"Cô Lương, đi đường cẩn thận, tôi chỉ có thể tiễn cô đến đây mà thôi."

Lương Uyển Thu đợi cả quảng đường không nghĩ sẽ nghe được những lời này, có chút không cam lòng,"Cô. . . . . ."

Tùy Ức nhìn cô, có lẽ hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện sẽ không bỏ qua.

"Có mấy lời này thật ra thì trong lòng cô cũng đã quá rõ ràng. Cho dù cô cười rất ngọt ngào, cho dù cô có cố gắng đi nữa, những không thuộc về cô rốt cuộc cũng không thuộc về cô. Mà những thứ có liên quan đến cô, thì chính là có liên quan đến cô, có trốn cũng trốn không thoát đâu, cho dù các cô chỉ mới gặp nhau ba lần, ba tháng hỏi thăm một lần, thì các cô vẫn xa cách ngàn dặm. Có vài người nhất định mầm bệnh ung thư trong sinh mệnh của một người, nhưng có vài người chỉ là cái nhảy mũi mà thôi.

Đã từng có một cô gái dùng hành động thực tế hỏi tôi... tôi và Tiêu Tử Uyên mới chỉ quen biết thời gian ngắn ngủi mấy năm, mà cô ấy lại ở bên cạnh anh đã nhiều năm, tôi lấy gì để tranh với cô ấy? còn có người đã từng nói những điều này nọ tôi cũng đã từng nghĩ đến, đã từng do dự, thậm chí đã từng từ bỏ, sau khi tôi và anh quen biết với nhau không lâu, tôi không có thân phận bối cảnh để có thể giúp anh, con đường của anh và tôi đi không thể cùng nhau xuất hiện, những chuyện này tôi đã từng cố thuyết phục bản thân rất nhiều lần, nhưng vẫn không được.

Từ ngày đầu tiên tôi quen biết anh ấy tôi đã biết, cho dù tôi có trốn cũng trốn không thoát, thật ra mấy năm đầu, cơ hội gặp mặt của chúng tôi cũng không nhiều, mà lúc gặp mặt cũng không nói nhiều, sau đó chúng tôi lại xa cách ngàn dặm, nhưng tôi vẫn không thể chạy thoát, anh nhật định là mầm bệnh ung thư trong sinh mệnh tôi, nếu đã như vậy, tôi vì sao còn phải trốn?”

Lương Uyển Thu đã làm việc chính trị nhiều năm, sớm đã bị tôi luyện hết thực tế thói đời, nhưng mà dù sao cô vẫn là một cô gái, trong lòng vẫn hy vọng hai người yêu nhau, nghe Tùy Ức nói vậy không khỏi có chút xúc động, như có điều gì suy nghĩ xoay người rời đi.

Lúc mở cửa xe đột nhiên nghe thấy một giọng nói của đàn ông vang lên.

"Cô không nên hỏi nữa, tôi có thể nói cho cô biết. Tùy Ức có thể đứng bên cạnh tôi, chính là bởi vì tôi yêu cô ấy.”

Quay người lại thấy hai tay Tiêu Tử Uyên đang để trong túi quần, nhàn nhã đứng ở nơi đó, vẻ mặt không thay đổi nhìn cô, dường như những lời này không phải nói về cô.

Lương Uyển Thu cau mày, lên xe hung hăng thật mạnh cửa xe lại rồi đi.

Chuyện ngày đó Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức không hề nhắc lại, mà Lương Uyển Thu hình như cũng an tĩnh lại.

Qua vài ngày sau Tiêu Tử Uyên xuất viện, nhưng mà bác sĩ dặn dò cứ vài ngày phải đến để tái khám. Đã như vậy Tùy Ức cũng không nói được lời nào, Tiêu Tử Uyên trong lòng vui vẻ xuất viện.

Mới chớp mắt đã sắp đến tết Nguyên Đán, Tiêu Tử Uyên lại phải đi đi đến một vùng núi cách xa chỗ này để xem xét, anh ngồi ở sau bàn làm việc nghe thư ký Lữ báo cáo hành trình đã sắp xếp.

"Xe đã được chuẩn bị rồi, buổi trưa sẽ đi. Còn có. . . . . ."

Tiêu Tử Uyên ngước mắt lên nhìn anh ta, "Còn có cái gì?"

Trong ánh mắt thư ký Lữ hiện lên sự chán ghét không hề che giấu chút nào, "Người phụ trách xa giao kia lại đến nữa, còn nói mời ngài ăn cơm trưa.”

Tiêu Tử Uyên hiện tại là người hấp dẫn đối với các danh nghiệp lớn, bỏi vì rất nhiều hạng mục có được hay không đều phải qua chỗ anh, đối với thương nhân đây chính là lợi ích, gần đây một công ty cứ cách một thời gian lại cử một nhân viên nữ xinh đẹp đến để tạo quan hệ, thư ký Lữ cảm thấy rất phiền .

Người bình thường anh đã sớm lạnh lùng đổi đi, nhưng cô gái này vừa nghe nói Tiêu Tử Uyên không rãnh là cô ta liền cọ xát lên người anh, ăn mặc lộ liễu, nên anh muốn tránh cũng không tránh kịp.

Tiêu Tử Uyên có chút buồn cười, "Mặc kệ cô ta, trước khi đi đưa tôi đến bệnh viện đã."

Mới ra khỏi văn phòng làm việc đã thấy một cô gái ăn mặc lòe loẹt đi đến, đứng ở Tiêu Tử Uyên bên cạnh cười làm nũng, "Bộ trưởng Tiêu, có tiện đường không cho em đi nhờ một đoạn?"

Tiêu Tử Uyên cau mày, "Tôi đi bệnh viện."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_37
Phan_38
Phan_39 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .